RỐI LOẠN LƯỠNG CỰC – NHỮNG CON SÓNG TRONG TÂM HỒN
Có những ngày bạn thấy mình như một vì sao sáng, tràn đầy năng lượng, muốn ôm cả thế giới vào lòng. Bạn nói nhiều, cười nhiều, làm việc không biết mệt, ý tưởng dạt dào như suối nguồn. Bạn tin rằng chẳng có gì là không thể. Nhưng rồi, có những buổi sáng thức dậy, bạn lại thấy mọi thứ sụp đổ. Người bạn nặng trĩu, chẳng còn muốn bước ra khỏi giường, chẳng muốn gặp ai, chẳng muốn nói một lời. Bạn thấy mình vô dụng, thấy cả thế giới tối tăm.
Đó chính là hành trình của rối loạn lưỡng cực – một chứng rối loạn tâm lý khiến cảm xúc dao động từ cực cao đến cực thấp. Nó không phải là điên loạn, không phải là “không bình thường”, mà chỉ là một cách trái tim và tâm trí vận hành quá mạnh, quá cực đoan.
Người lưỡng cực sống như thể đang đi trên một chuyến tàu lượn. Khi tàu vút lên cao, đó là hưng cảm – nơi bạn đầy sáng tạo, đầy sức mạnh, nhưng cũng dễ hành động liều lĩnh, tiêu tiền vô tội vạ, lao vào những việc nguy hiểm. Khi tàu rơi xuống đáy sâu, đó là trầm cảm – nơi bạn mất hết ý chí, thấy mình nhỏ bé, vô nghĩa, thậm chí muốn biến mất khỏi thế gian này. Hai cực ấy thay nhau xuất hiện, khiến tâm hồn mệt mỏi, khiến người xung quanh cũng khó lòng thấu hiểu.
Điều làm người lưỡng cực đau nhất không phải chỉ là cơn sóng trong lòng, mà là sự hiểu lầm. Người khác nhìn vào thấy bạn lúc thì rực rỡ, lúc thì lặng im, lúc thì hứng khởi, lúc lại lạnh lùng. Họ nghĩ bạn thất thường, khó đoán. Nhưng ít ai biết, phía sau những nụ cười ấy có thể là một đêm dài không ngủ, phía sau sự im lặng ấy có thể là một trái tim muốn gào thét mà không thể cất lời.
Thế nhưng, trong chính sự khắc nghiệt đó, cũng ẩn giấu một vẻ đẹp. Bởi rất nhiều người mang lưỡng cực có tâm hồn vô cùng nhạy cảm. Họ yêu sâu sắc, cảm nhận mạnh mẽ, sáng tạo không ngừng. Nhiều thiên tài trong lịch sử từng sống với lưỡng cực – họ đã đau khổ, nhưng cũng đã để lại những tác phẩm bất hủ. Điều đó cho thấy rằng, dù khó khăn, tâm hồn lưỡng cực vẫn có thể tỏa sáng, nếu biết cách được nuôi dưỡng.

Điều đầu tiên và quan trọng nhất là chấp nhận. Khi bạn cứ ghét bỏ, cứ tự trách, bạn sẽ càng thêm đau. Khi bạn dừng lại, thở sâu và nói với chính mình: “Đây là một phần của tôi. Tôi không xấu, tôi không đáng trách. Tôi chỉ đang mang một chiếc la bàn đôi khi lệch hướng, và tôi có thể học cách điều chỉnh nó” – lúc ấy, bạn đã bước được một bước lớn trên hành trình chữa lành.
Người có lưỡng cực không nên đi một mình. Bạn cần có người đồng hành, cần sự giúp đỡ từ bác sĩ, từ chuyên gia, từ bạn bè, từ gia đình. Đôi khi, chỉ một người ngồi im lặng bên cạnh, chỉ một câu nói: “Tôi ở đây với bạn”, cũng đủ để giữ bạn lại trong những ngày tăm tối. Đừng sợ hãi khi mở lời, đừng ngại xin giúp đỡ. Sức mạnh thật sự không nằm ở chỗ bạn tự chịu đựng, mà nằm ở chỗ bạn dám nói ra rằng mình cần một bàn tay.
Ngoài ra, bạn có thể gieo cho mình những hạt mầm bình an bằng những thói quen nhỏ bé: ngủ đúng giờ, ăn uống lành mạnh, tập thể dục nhẹ nhàng, hít thở ngoài trời, viết vài dòng nhật ký, tập vài phút thiền. Đừng nghĩ rằng những điều nhỏ ấy vô ích. Ngày qua ngày, chúng sẽ gom lại thành một khu vườn trong tâm hồn, để bạn có nơi trú ngụ mỗi khi bão tố kéo đến.
Rối loạn lưỡng cực không phải bệnh có thể biến mất hoàn toàn, nhưng nó có thể được quản lý. Nhiều người mang trong mình lưỡng cực vẫn sống trọn vẹn, yêu thương, làm việc, sáng tạo và thậm chí truyền cảm hứng cho người khác. Điều quan trọng không phải là loại bỏ nó, mà là học cách sống cùng nó, như một phần của mình.
Nếu bạn đang trong bóng tối, tôi muốn nói với bạn một điều: bạn không đơn độc. Cái cảm giác vô nghĩa, tuyệt vọng mà bạn đang có, nó không phải sự thật tuyệt đối. Nó chỉ là một cơn sóng, và sóng nào rồi cũng tan. Bạn đã đi qua bao nhiêu ngày rồi, thì hôm nay cũng chỉ là thêm một ngày nữa. Hãy kiên nhẫn với chính mình. Nếu quá mệt, hãy nhắn cho ai đó một câu đơn giản: “Xin hãy ở bên tôi.” Bạn sẽ thấy, ánh sáng vẫn còn đó, chỉ chờ bạn mở lòng để nó bước vào.
Rối loạn lưỡng cực nghe thì đáng sợ, nhưng thật ra, nó chỉ cho thấy bạn là một trái tim nhạy cảm hơn, một tâm hồn sâu sắc hơn. Và cũng chính vì thế, bạn xứng đáng được yêu thương, xứng đáng được thấu hiểu, xứng đáng sống một cuộc đời đầy ý nghĩa.
Bạn không chỉ là những cơn hưng cảm hay trầm cảm. Bạn là một con người. Bạn là một câu chuyện. Và câu chuyện ấy có thể được viết tiếp bằng ánh sáng, bằng tình yêu, bằng hy vọng.
#Rối loạn lưỡng cực#Tienphongschool